Khi thơ bé, tôi mặc nhiên nhận sự quan tâm, chăm sóc từ bố mẹ, không suy nghĩ gì, còn nghĩ đó là trách nhiệm của bố mẹ. Tôi cau có, gắt gỏng mỗi khi mẹ nói nhiều, giận dỗi, vùng vằng khi xin thứ gì đó mà mẹ không cho, tôi nghĩ mẹ keo kiệt, ích kỷ. Tôi đi học, đi chơi với bạn bè, đến tuổi thì lấy chồng, sinh con, cứ như vậy sống cuộc đời mình mà chưa 1 lần ngoảnh lại nhìn vào những vết nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, đôi tay mẹ, không thấy những giọt nước mắt mẹ lén rơi.
Rồi 2 đứa con của tôi lớn dần, cũng đến ngày chúng ra Hà Nội học đại học. Số tiền hàng tháng gửi cho các con ngày một nhiều, đôi lúc quá nhiều so với thu nhập của 2 vợ chồng. Những nỗi lo cũng theo năm tháng mà chất chồng, nặng trĩu. Lo làm sao để đủ tiền gửi cho con, lo làm sao có tiền mua xe cho con, lo làm sao để có tiền lo công việc khi con ra trường. Có những lần con gái xin số tiền quá lớn, tôi nói để từ từ mẹ tính thì nó giận, nó tắt máy và cả tháng trời không thèm gọi điện hỏi thăm bố mẹ. Dù cho tôi cố gắng chăm lo cho con, để con không bao giờ thiếu thốn, nhưng hình như chưa 1 lần tôi nhận được lời cảm ơn từ các con.
Những lo toan, buồn tủi, những nỗi hối hận vì ngày xưa đã khiến mẹ phiền lòng khiến tôi không thể nào ngủ ngon. Ngày này qua tháng khác, ròng rã mấy tháng trời không đêm nào ngủ ngon, người gầy rộc, xơ xác, tóc bạc quá nửa, dù tôi mới chỉ bước sang tuổi 50, tâm trạng luôn nặng nề, chán nản. Thấy tôi như vậy thì chồng tôi đưa đi bệnh viện khám, bác sĩ kê đơn thuốc, mà phần nhiều trong đó là thuốc an thần. Hễ cứ uống thuốc là tôi ngủ được, hết thuốc là lại mất ngủ. Triền miên như vậy cũng đã 2-3 năm, có thời gian thuốc còn không có tác dụng, tôi gần như rơi vào bế tắc, dù đã thử nhiều cách, như không ngủ trưa để tối dễ ngủ, uống các loại trà thảo mộc an thần, xem những bộ phim hài hước để tâm trạng tốt hơn.
Một lần con gái chị tôi về chơi, thấy dì gầy ốm, xanh xao mới hỏi chuyện. Tôi nói là dì mất ngủ, không thể ngủ được, bác sĩ nói có dấu hiệu trầm cảm. Cháu tôi mới bảo là vấn đề của tôi là do tâm lý, luôn bị đè nặng bởi lo toan, muộn phiền cho nên không ngủ được. Rồi cháu tôi cài vào điện thoại cho tôi Hasu, bảo tôi mỗi tối trước khi đi ngủ thì lên giường nằm thả lỏng bản thân, thả lỏng đầu óc, không suy nghĩ gì cả. Sau đó vào Hasu ứng dụng chăm sóc sức khỏe người cao tuổi bật video thiền lên, nhắm mắt và lắng nghe tiếng nhạc thiền, tiếng của sư cô dẫn dắt để buông bỏ, để ngủ ngon. Có bệnh thì vái tứ phương, tôi cũng làm theo lời cháu tôi hướng dẫn. Tiếng nhạc thiền vừa nhẹ nhàng vừa thánh thót, tiếng sư cô trong veo như không nhuốm chút bụi trần, cứ như vậy tôi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Mặc dù bây giờ vẫn có những đêm mất ngủ, nhưng so với trước đây, tình trạng mất ngủ của tôi đã được cải thiện hơn rất nhiều. Suy cho cùng, con cái rồi cũng có ngày bỏ ta đi, mẹ cha cũng không ở bên ta mãi, vợ chồng cũng vậy, chỉ có tấm thân này là của ta mà thôi, chỉ có ta mới chăm lo được cho cơ thể ta khỏe mạnh.
>>> Xem thêm:
- Khi ba mẹ già…
- Mất ngủ ở người già – Nguyên nhân và cách khắc phục
- Hành trình tìm “bạn đời” cho cha tôi